Sài Gòn khúc mưa chiều

1. Con đường mưa [G] bay dáng em thướt tha chiều [C] ấy [Am]

Má hồng hây [D] hây làn môi mọng thắm xuân [G] thì

Sài Gòn yêu [C] đương đan tay đôi lứa uyên [Am] ương [D]

Dưới hiên mưa [Am] chiều nghiêng nghiêng bờ vai em [D] nép.

 

2. Một trời yêu [G] thương vấn vương trong tôi người [C] ơi [Am]

Nhạt nhòa mưa [D] rơi buồn trông ngơ ngác phương [G] trời

Kỷ niệm hôm [C] nao bên nhau lặng bước trong [Am] mưa [D]

Nhớ sao cho [Am] vừa chiều [D] mưa ướt thấm mi [G] ai.

 

ĐK:

Sài Gòn chiều [Em] mưa buồn lên phố vắng bước chân lạc [Bm] loài

Sài Gòn chiều [Am] nay bàn tay đưa [Em] đón nhớ nhung đầy [B7] vơi

Chiếc lá me [Am] rơi cài vương tóc [D] mây bao [Am] giờ mờ xóa trong [D] tôi.

 

3. Thời gian lặng [G] trôi vẫn tôi trên con đường [C][Am]

Mưa chiều còn [D] rơi hình bóng em mãi xa [G] vời

Sài Gòn hôm [C] nay lung linh màu áo tung [Am] bay [D]

Dáng xưa yêu [Am] kiều chiều [D] mưa vương vấn khôn [G] nguôi.