Sài Gòn mưa rơi

1. Chiều mưa tầm [C] tã em không một lời, lặng [D] lẽ cứ thế xa [Em] rời

Dường như ngày [C] tháng mình cùng với nhau, chỉ [D] là yêu thương nhất [G] thời

Nghe đâu đây đâu đây trong [C] gió tiếng lòng vỡ [D] tan

Như dư âm dư âm trong [Bm] trái tim anh [Em] mang

Một tình [C] yêu chắc không thể quên, đến [D] khi tim này ngừng [Em] đập.

 

2. Giờ mình anh [C] quay cuồng trong cơn mưa, giữa [D] một thành phố xa [Em] lạ

Liệu trong dòng [C] xe đang lao vội vã, có [D] lúc nào anh nhớ [G] ra

Vì điều gì điều gì mà [C] em phải cách [D] xa

Rồi một ngày một ngày nào [Bm] đó em thứ [Em] tha

Tình yêu [C] kia lẽ nào chỉ là, chỉ là gió bay thoáng [B7] qua.

 

ĐK:

Sài Gòn mưa [C] rơi rơi rơi nhanh rất [D] buồn

[Bm] Con tim anh nơi đây vẫn [Em] luôn

Vẫn cứ [C] nhớ em khôn [D] nguôi, tình làm sao [G] buông

Sài Gòn mưa [C] rơi rơi rơi nhanh rất [D] buồn

[Bm] Con tim anh nơi đây nhớ [Em] thương

Giờ anh [C] ước tan thành khói [B7] mây bay theo [Em] em.

* Em nơi [C] nào, biết đâu [Em] tìm

Biết đâu [C] tìm giữa một nơi [D] chốn anh chưa từng [Em] quen

Có cách [C] nào, cho hai [Em] ta

Bắt đầu [C] lại bao yêu thương [D] ấy như ngày là lúc [Em] đầu.