Sài Gòn ôm một nỗi đau

1. Sài Gòn khi [C] xưa ngày đêm vẫn luôn nhộn [Em] nhịp

Người từ muôn [Dm] nơi, ôm giấc [G] mộng tìm về chốn [C] đây

Sài Gòn bao [Dm] dung đẹp lộng [Em] lẫy, ngập tràn hương [A7] yêu trong tiềm [Dm] thức

Luôn sáng [G] ngời Sài Gòn Hòn ngọc viễn [G7] đông.

 

2. Sài Gòn hôm [C] nay, dường như bỏ hoang mất [Em] rồi

Lạnh lùng bơ [Dm] vơ, không tiếng [G] người rộn rã khắp [Em] nơi [A7]

Nhà thờ chuông [Dm] ngân nay đã [Em] vắng, đường rộng thênh [A7] thang không một [Dm] bóng

Chợ Bến [G] Thành bỗng quạnh [G7] hiu giữa chốn phồn [C] hoa.

 

ĐK:

[Am] Ôi... Sài [Em] Gòn, Sài [C] Gòn ôm một nỗi [F] đau

[Am] Ai ai có [Em] ngờ dịch [C] bệnh gieo cảnh tang [Em] thương

[F] Tôi nghe nhói [Dm] lòng, ngỡ [F] rằng trong giấc chiêm [Em] bao

Giật [A7] mình trống vắng cô [Dm] đơn, trào [Bb] dâng chợt khoé mi [G7] cay.

[Am] Ôi... Sài [Em] Gòn, Sài [C] Gòn trong trái tim [F] tôi

[Am] Bao

câu mến [Em] chào từ [C] lòng nhân ái vô [Em] biên

[F] Sao nay chỉ [Dm] còn lặng [F] câm buốt giá trên [Em] môi

Nhìn [A7] qua ánh mắt ưu [Dm] tư, niềm chua [G7] xót giăng sầu khổ [C] đau.

 

3. Nguyện cầu ơn [C] trên, hãy thương xót cho Sài [Em] Gòn

Người hãy xua [Dm] tan đám mây [G] mù phủ kín ánh [C] dương

Trả lại nơi [Dm] đây bao nhựa [Em] sống, rạo rực vui [A7] tươi trong màu [Dm] nắng

Chứa chan [G] tình đẹp [G7] thay cuộc sống bình [C] an.

* [Am] Ôi... Sài [Em] Gòn, Sài [Am] Gòn trong trái tim [F] tôi

[G] Ôi…Sài Gòn, Sài Gòn [G7] đó... đang ôm một nỗi [C] đau.