Sao phải khóc

1. Phố vắng không [C] người, người [Bm7] thương cũng xa cách [Em] rời

Đêm xuống chơi [Am7] vơi. làm [D] sao cho ngày sắp [G] tới

Cố gắng bao [C] nhiêu, mà [D] em không thấu hiểu, không [Em] hiểu

Không nhớ không [Am7] yêu, em [Bm7] đưa anh vào cô [Em] liêu.

 

2. Chẳng trách yêu [C] thương không [Bm7] may nỡ đi ngược [Em] đường

Để mối tơ [Am7] vương anh và [D] em không còn như [G] trước

Chính thức hai [C] ta tự [D] quen trở nên xa [Em] lạ

Tạm biệt nhau [Am7] nhé anh với [Bm7] em mỗi người [Em] rẽ.

 

ĐK:

Chỉ là một trận mưa [C] dông là đàn [D] ông sao [Em] khóc

Chỉ là cuộc tình chia [Am7] ly sao phải [D] đau sao phải [G] nghĩ

Vậy nên một thời yêu [C] nhau anh gửi [D] gắm cho người đến [Em] sau

Vứt hết kỷ niệm bên [Bm7] nhau xem hai ta như chưa bắt [Em] đầu.

Từng là một đôi uyên [C] ương, ai cũng [D] nói tình phu [Em] thuê

Dù đã từng là tất [Am7] cả, mà phút [D] chốc chẳng là gì [G] cả

Đợi khi trời mọc bình [C] minh, anh phải [D] cố quên đi cuộc [Em] tình

Không hoa thì cây vẫn [Bm7] sống, mà sao anh không hết đau [Em] lòng.