Sầu khúc (Tristesse)

Đêm về quạnh [F] hiu, bên sông đìu [Bb] hiu, mưa rơi làm [Cm] nhớ.

Mối tơ duyên người trong [F7] mơ, vẫn mãi mong [Bb] chờ.

Ai có cùng tôi [Cm] say với màu trăng [Gm] chết ngày nào.

Khóc cuộc tình, đã chìm [Bb] sâu.

Chỉ còn nơi [F] đây, đêm nghe lời [Bm] ru, trăm năm lệ [Cm] khóc.

Tiễn đưa nhau vào thiên [F7] thu, mấy kiếp mong chờ.

Ôi nước [Gm] mắt không làm vướng sầu [Eb] bi.

Ôi luyến tiếc nhớ về bóng người [Bb] đi.

Tha thiết mà [Bb] chi cho suốt đời thương [Dm] nhớ.

Chỉ riêng mình [F7] tôi, mối duyên không là [F] mơ.

Khổ đau không là [Dm] thơ.

Nghe sầu chơi [F] vơi, tiếng hát buồn [Bb] rơi, ai gieo sầu [Cm] đến.

Âm u như lời tiễn [F7] đưa, phút cuối bên [Bb] người.

Ôi nước [Gm] mắt không làm ấm bờ [Eb] môi.

Mắt khép kín không cười nói cùng [Bb] tôi.

Tinh tú cuồng [Bb] say, chôn mối tình cay [Dm] đắng.

Có riêng mình [F7] tôi, lẻ loi trong chiều [F] phai.

Thế gian không còn [Dm] ai, bóng đêm lạnh giá.

Khi linh hồn [F7] thoát, xác thân còn [Bb] đâu.

Chỉ còn nơi [F] đây, đêm nghe lời [Bm] ru, trăm năm lệ [Cm] khóc.

Tiễn đưa nhau vào thiên [F7] thu , mấy kiếp mong chờ.

Ôi nước [Gm] mắt không làm vướng sầu [Eb] bi.

Ôi luyến tiếc nhớ về bóng người [Bb] đi.

Tha thiết mà [Bb] chi cho suốt đời thương [Dm] nhớ.

Chỉ riêng mình [F7] tôi, mối duyên không là [F] mơ.

Khổ đau không là [Dm] thơ.

Nghe sầu chơi [F] vơi, tiếng hát buồn [Bb] rơi, ai gieo sầu [Cm] đến.

Âm u như lời tiễn [F7] đưa, phút cuối bên [Bb] người.

Ôi nước [Gm] mắt không làm ấm bờ [Eb] môi.

Mắt khép kín không cười nói cùng [Bb] tôi.

Tinh tú cuồng [Bb] say, chôn mối tình cay [Dm] đắng.

Có riêng mình [F7] tôi, lẻ loi trong chiều [F] phai.

Thế gian không còn [Dm] ai, khi tinh cầu vỡ.

Bóng ai chìm [Dm] khuất, mờ trong đêm [F] tối....