Sim tím giữa mồ hoang

1. Hỏi tình [Em] yêu, có mấy [G] ai cùng đi hết đoạn [Em] đường

Đêm buồn tâm [G] sự, ngồi nghe chua [Em] xót nhớ người mình [G] thương

Đời [C] đâu ai biết chữ [G] ngờ, anh hứa chi [C] giờ, bỏ lại mình em một [Em] lối. [B7]

 

2. Tuổi vào [Em] mơ, em thích [G] thơ còn anh thích học [Em] đàn

Đôi lòng như [G] một, nguyện yêu nhau [Em] mãi, dẫu rằng còn [G] xa

Vần [C] thơ em ghép thành [G] nhạc, anh hát tiếng [C] đàn còn [B7] vang, sao trỗi cung [Em] sầu.

 

ĐK:

Rồi từ [Em] đó em không còn làm [C] thơ

Tình trái [D] ngang, tan vỡ nào ai [G] ngờ

Nàng thi [Em] sĩ bây giờ đâu còn [G] nữa

Tiếng chim [D] rừng ngân khúc điệu thương [G] tâm. [B7]

Người về [Em] đâu cho cung sầu ai [C] oán

Đàn đứt [D] dây như mối tình không [G] thành

Rừng đau [Em] xót thấu lòng nàng thi [G]

Sắc hương [D] tàn hoa [B7] thắm đã vội [Em] tan.

 

3. Rồi một [Em] hôm, dưới bóng [G] cây kề bên nấm mồ [Em] nàng

Như lời tâm [G] nguyện, loài hoa sim [Em] tím của thời nàng [G] yêu

Mọc [C] lên giữa nấm mồ [G] buồn, vì quá thương [C] chàng, nàng [B7] hóa thành hoa [Em] sim.