Tả tơi chữ đời

1. Nhìn trần thế tranh [Em] giành những [Bm] tờ giấy mỏng [G] manh

Vài chữ lợi [Am] danh, ta [B7] đánh mất tiếng [Em] cười

Ngàn [C] năm thú hóa con [G] người

Vì hai thước [B7] đất chữ người phôi phai.

 

2. Những tờ giấy vô [Em] tình khi [Bm] còn trắng ngây [G] thơ

Nhờ nét mực [Am] in, ngăn [B7] cách lối chia [Em] bờ

Hững [Bm] hờ hai chữ dài [D] lâu

Nhưng sao mới [B7] đó, vội quên mau nghĩa [Em] tình.

 

ĐK:

Khi cơ hàn nhân [D] nghĩa nặng [G] mang

Sang ngang tờ [Bm] giấy mới thấy nhau phũ [Em] phàng

Ngày [Am] xưa tấc đất tấc [D] vàng

Bây giờ tấc [B7] đất họ hàng quay lưng.

Mai đây về bên [D] ấy còn [G] chi

Xuôi tay nhắm [Bm] mắt có mang theo được [Em]

Khi [Am] xưa ngỡ đất của [D] mình

Rồi mai khuất [B7] bóng đất sình vùi thân [Em] ta.

 

3. Cuộc đời vốn vô [Em] thường ai [Bm] rồi cũng ra [G] đi

Gìn giữ được [Am] chi, 2 [B7] thước đất cho [Em] mình

Nghĩa [Bm] tình níu lấy người [D] ơi

Đừng như tờ [B7] giấy ướt tả tơi chữ [Em] đời.