Tâm sự người nằm xuống

Sao lại chẳng yêu [Am] tôi khi tôi đang còn sống

Sao chẳng thứ tha [Dm] ngay khi tôi còn trên [Am] đời

Sao chẳng chịu hiểu [G] tôi khi tôi từng năn [C] nỉ

Sao chẳng chấp nhận [G] tôi dù tôi hằng khao khát từng [E7] giây.

Sao lại chẳng yêu [Dm] tôi khi tôi còn hơi [Am] thở

Lúc sa cơ lỡ [C] bước [F] tôi cần người chẳng [A7] cho

Lúc cô đơn tuyệt [Dm] vọng lời an ủi cũng [Am] không

Lúc đau khổ tôi [C] mong [E7] sao chẳng chút động [Am] lòng.

Chờ khi tôi nằm [C] xuống yêu nữa mà được [Dm] chi

Khi hơi thở chẳng [Em] còn [G] khóc thương để ai [C] nghe

Thân xác chết lạnh [F] rồi lấy chi làm ấm [Am] lại

Ta mong tình nồng [Em] say [G] sao người từng phủi [C] tay

Người trong lòng đất [E7] này [F] kẻ nuối tiếc đong [C] đầy

Tha thức hãy còn [Dm] kia [Am] người nằm trong mộ [E7] bia

Dẫu nước mắt đầm [F] đìa [C] phải chăng đã muộn [Am] màng

Tình hai lối dở [E7] dang chia cách biệt muôn [Am] trùng.

Nếu lỡ chẳng yêu [Am] tôi [Em] xin yêu người ở [Am] lại

Để nếu có ngày [Em] mai không hối hận trong sự gian [Am] dối

Dù không tốt với [Dm] tôi đừng tàn nhẫn với người vô [F] tội

Đừng để lại bối [Em] rối [G] trong nỗi niềm đơn [Am] côi.