Tha thứ khó hơn yêu

1. Mặt trời đã dần [C] buông dần xa ở phía chân trời

Một người rời [Am] xa tình tôi ngần năm tháng ấy

Mà giờ bỗng [F] nhiên lại quay về đây

Ở ngày mà [G] khi bình minh đang sáng lên.

 

2. Ờ thì từ [C] khi người đi tìm vui nơi nào

Ờ thì nhiều [Am] đêm mượn ly rượu cay cố xóa

Tưởng rằng đã [F] quên mà sao giờ đây

Hàng ngàn nỗi [G] nhớ hiện lên mỗi đêm.

T-ĐK:

[Em] Bao yêu thương người vội [Am] quên đi

[Em] Bao năm bên nhau sao không [F] tiếc gì

Hay là [Dm] vì mặn nồng trong em không còn [G] nữa.

 

ĐK:

[Am] Buông tay nhẹ nhàng để người bước [Em] đi không còn vấn vương

Thì năm [F] tháng bên nhau yêu [G] nhau xem như là [C] giấc mơ của riêng [G] anh

[Am] Em vui thật nhiều và hạnh phúc [Em] anh ơi anh đừng lo

Lời em [Dm7] nói ra nhẹ nhàng mà [Em] anh đau thấu tâm [Am] can.

[Am] Hương xuân vội tàn tình người cũng [Em] phai hương hồng nhan

Mật ngọt nơi [F] ấy tan đi hương [G] thơm em cũng vội [C] phai trong mắt [G] ai

[Am] Đôi chân khờ dại tìm về đến [Em] anh mong được thứ tha

Thật chua [Dm7] xót cho anh tha [Em] thứ khó hơn là [Am] yêu.