Tháng Tư mùa phượng nở

Ta yêu nhau [Em] giữ mùa hè rực [Em] rỡ.

Một nửa say [E7] mê, một nửa dại [Am] khờ.

Đường phượng [Em] nở xôn xao về lối [D] nhỏ.

Nung tình [B7] yêu chín đỏ sắc hoa [G] rơi.

Rồi mất [G] nhau giữa dòng đời nghiệt [Bm] ngã.

Ai ra [D] đi mang theo cả mùa [Em] Hè.

Anh trở [Em] về chia tay màu hoa [Em] cũ.

Thả trôi cuộc [B7] đời trên cánh phượng xác [Em] xơ.

Tháng tư [Am] về vô tình qua lối [Em] cũ.

Phượng nồng [D] nàn nguyên sắc đỏ nắng [G] trời.

Mười năm [Am] qua hồn anh già một [Bm] nửa.

Và nhớ [B7] thương vẫn nặng trĩu phận [Em] người.

Mười năm [G] qua anh nhặt màu nắng [C] úa.

Trời vẫn [D] cao xanh thẳm đến não [G] lòng.

Phượng vẫn [Em] thắm giữa đất trời lộng [G] gió.

Anh thẫn [B7] thờ tìm sao được bóng [Em] em.

Cỏ ngậm [Am] ngùi tiễn đưa mùa [Bm] Hạ.

Và một chút [B7] hương thoáng đó đã rất [Em] xa.