Thành phố sương mù

1. Thành phố sương [Am] mù, mưa mùa chớm [C] thu

Trời [F] mây xanh nhạt [Am] màu, ôi buồn [C] sao

Tôi hay lang [F] thang đường phố [Dm] nhỏ quán đìu [Am] hiu

Một mình đêm đêm tìm [F] về

Một người bỏ quên thành [E7] phố.

 

2. Từ thuở xa [Am] người, mấy mùa lá [C] rơi

Người [F] đi xa thật [Am] rồi, xa tầm [C] với

Nên đêm thâu [F] đêm nằm nhắc [Dm] chuyện cũ ngày [Am] xưa

Để nghe cay tìm [E7] mắt

Để nhớ thương nghẹn [Am] ngào.

 

ĐK:

Mây vẫn bay trên vùng thương [G] nhớ

Mưa vẫn [F] rơi trên thành phố quạnh [C] hiu

Em ra [F] đi thành phố xa đất [E] lạ

Quên một [E7] người, quên cả lối trăng [Am] sao.

 

3. Rồi có đêm [Am] nào, mưa về nhớ [C] nhau

Đọc [F] thư xanh ngày [Am] nào thêm buồn [C] đau

Đêm nay qua [F] con đường xưa [Dm] lạnh buốt bờ [Am] vai

Đường khuya ta một [E7] bóng

Giữa thành phố sương [Am] mù.