Thành phố vắng từ khi không còn mẹ

1. Cả triệu bài [Am] thơ hóa thành vô [C] nghĩa

Trước điện [Dm] thư mẹ vĩnh [E7] viễn lìa [Am] đời

Hồn như [F] đá [G] kim cương tan thành [C] lệ

Mẹ đi [G] rồi tan trắng cả biển [E7] khơi.

Trời đêm [Am] nay không vì sao lấp [C] lánh

Chuyện thần [Dm] tiên con cất [E7] dấu vào [Am] lòng

Thuở thơ [F] ấu [G] mẹ ru lời ngọt [C] ngào

Lời ca [Dm] dao êm [E7] ái giấc ngủ [Am] trưa.

 

ĐK:

Mẹ hiền [C] hỡi! [F] Vì con cả một [Am] đời

Lối đi [C] về sen [F] tỏa [G] ngát mùi [C] hương

Lời kinh [F] dâng như suối nguồn dịu [Dm] hiền

Rừng muôn [E7] năm, mẹ là bóng bình [Am] an.

Mẹ hiền [C] hỡi! [F] mẹ lo ngày lại [Am] ngày

Bước chân [C] nhỏ theo [F] mẹ [G] khắp mọi [C] nơi

Mẹ cho [F] con mây trắng cả nụ [Dm] cười

Bầu trời [E7] xanh, thanh thản lối đi [Am] về.

 

2. Kỳ quan đẹp [Am] nhất bỗng chợt vỡ [C] tan

Nắng ngừng [Dm] rơi, nơi viễn [E7] xứ ngậm [Am] ngùi

Thành phố [F] vắng từ [G] khi không còn [C] mẹ

Trong lòng [G] con hiu hắt cả trời [E7] thơ.

Rồi mai [Am] đây con tìm trong ký [C] ức

Bóng hình [Dm] xưa mãi ghi [E7] khắc vào [Am] lòng

Hồn mấy [F] kiếp [G] trùng tu chuông Đại [C] Nguyện

Hoa Vu [Dm] Lan [E7] bừng nở ngát hương [Am] trầm.