Thanh xuân ngu ngốc vì ai

[Am] Chúng ta cư xử như người [Em] yêu

Nhưng chẳng phải là [F] yêu mà [G] chỉ mập [Am] mờ

Chúng ta tưởng sẽ là của [Em] nhau

Nhưng chỉ có một [Dm] người vì [Em] đó mà [Am] đau.

Tình cảnh như [Dm] thế tàn nhẫn như chưa từng [Am]

Ngày xưa [Dm] trong mắt em chỉ mỗi anh ở [Am] đó

Giờ đây trong [F] mắt em chỉ toàn ngày [Em] xưa

Chuỗi ngày ta [Dm] chưa trở [Em] nên dư [Am] thừa.

Tự em [F] khiến cho em bận [G] tâm quá nhiều về [Am] anh

Tự em [F] vẽ cho mình cuộc [G] sống sau này màu [C] xanh

Tự em [F] khiến cho em lu mờ nhìn đối [C] phương vô tâm thờ ơ

Trách mình ngu [Dm] ngốc thanh xuân này [Em] mất vì [Am] ai?

Tình yêu [F] chẳng thể nói là [G] có đáng hay là [Am] không

Dù là [F] biết không thành nhưng [G] vẫn chẳng thể [C] quay đầu

Là duyên [F] số sao [G] ta không thử giữ lấy [Em] nhau có khi được [Am] chứ?

Em [Dm] tự mình đánh mất [Em] đi mọi [Am] thứ.

Giật mình chẳng [Dm] biết thanh xuân này [Em] mất vì [Am] ai?