Thiên đàng bơ vơ

1. Như đã quên lâu [F] rồi, một thời xa [Dm] xôi

Sao còn tiếc [E7] nuối, sao [Am] mắt rã [Dm] rời

Lòng buồn không [E7] nguôi, ngày vui mất [Am] rồi

Chiều [F] tím, những chiều lê [Dm] thê, vẫn còn đam [G]

Ngóng trông quên đường quên [C] lối [E7] chưa [Am] về.

 

2. Sầu nấc lên cung [F] đàn, điệu tình mênh [Dm] mang

Ngậm ngùi dĩ [E7] vãng, năm [Am] tháng phai [Dm] tàn

Lạc hồn thênh [E7] thang, sầu giăng ngút [Am] ngàn

Đàn [F] khóc than điệu bơ [Dm] vơ, tơ chùng say [G] sưa

Ngóng trông bao ngày bao [C] tháng [E7] chưa [Am] vừa.

 

ĐK: Mơ ai [E7] kia tóc xõa ngang [C] đầu, cô [E7] đơn mòn [Am] mõi âu [F] sầu

Dặm [G] dài phong [C] sương, lối [F] đi vẫn hun hút [E7] sâu [A7]

[Dm] Ôi bao năm dĩ vãng, cũng là nhàm [E7] chán

Năm tháng vô [C] tư bay [F] xa mịt [E7] mù ngỡ [Am] ngàng.

 

3. Thôi đã xa thiên [F] đàng, một thời hân [Dm] hoan

khung trời cháy [E7] sáng, cây [Am] cỏ hoang [Dm] tàn

một vùng hoang [E7] mang, ngàn hoa úa [Am] vàng

Lạc [F] lối, thiên đàng bơ [Dm] vơ, sao trời không [G] mưa

khát khao những ngày vui [C][E7] chưa [Am] vừa.

* Đời vắng xa ôi [Dm] đời chỉ là thiên [E7] đàng bơ [Am] vơ.