Thiên đàng lỡ

1. Chiều buông [Dm] xuống nắng [Gm] phai lạc lối em [Dm] về

Tóc xõa ngây [Gm] thơ đông [Bb] về ướt lên bờ [A7] vai

Tà áo [Dm] tím gói tình vào trong giấc [Gm]

Thiên đàng tìm [C] đâu đã lỡ khi xuân chưa [A7] sang.

 

2. Người yêu [Dm] dấu anh [Gm] ơi giờ ở nơi [Dm] nào

Nụ hôn đêm [Gm] nào vẫn [Bb] còn thơm trên bờ [A7] môi

Đời dâng [Dm] hết cho người tình yêu mê [Gm] say

Mơ ánh lửa [C] ấm mỗi [A7] khi mùa đông có [Dm] về.

 

ĐK:

[D] Ngày lạnh lùng đêm [A7] thờ ơ không [D] nói

[G] Bờ môi [Em] em buồn [A7] rũ với giận [D] hờn

[Bm] Ngày luyến [Em] lưu bây [A7] giờ thành nỗi [G] nhớ

[F#m] Nghe ngậm [Em] ngùi giọt [A7] sầu vương mắt [Dm] nâu.

 

3. Mình nợ [Dm] nhau ái [Gm] ân nồng cháy đêm [Dm] nào

Tình vẫn lao [Gm] đao khi [Bb] đời vướng thêm sầu [A7] đau

Còn đâu [Dm] nữa thiên đàng giờ đây đã [Gm] lỡ

Tiếc chi một [C] đêm để [A7] rồi xa nhau người [Dm] ơi.