Thiên đường đã khóc

Trăm năm [Am] buồn giờ là sương khói

Một [Dm] chút hương [E7] thơm cho cõi [F] đời

Trăm năm [Dm] dài trải vào hư vô

Dù đã phôi [B7] pha ngày tháng [E7] tàn.

Trăm năm [Am] đợi từ ngàn đêm tối

Rơi [G] xuống thinh [C] không hạt mưa [F] sầu

Trăm năm [G] chờ từng giọt sương [E7] khuya

Từ lúc trăng [G] lên ôm lịm hồn [E7] em.

Mê trầm mình [Am] em cuộn nỗi cô [F] đơn

Đêm mưa hiu hắt bước chân ai [G] về

Như tiếng anh thì [C] thầm

Bên tai [E7] lời nồng nàn êm ái

Thở chữ yêu [Am] thương thiên đường đã [E7] khóc.

Hạnh phúc mong [Am] manh từng nỗi xót [F] xa

Đêm nghe hoang [Dm] vắng

Vói ánh trăng [G] khuya che nỗi chơ vơ [C] buồn

Một tiếng yêu [Dm] anh ở cuối thiên [F] đường

Tưởng đã phai [B7] nhòa òa nỗi [E7] nhớ.

Lệ ướt tim [Am] em rơi xuống hương [F] yêu

Trên căn gác [Dm] cũ bóng anh xa [G] xôi

Em ngóng trông mong [C] chờ

Từ mỗi cơn [Dm] mê từ lúc đêm [F] về

Mở cánh thư [E7] xưa em úa [Am] tàn.