Thiên đường lạc mất

1. Em là [Am] ai trong cuộc [A7] đời ô trọc phù [Dm] hoa

Em vì [G] sao đi tìm thiên đường nơi nhân [C] thế

Em ở [G] đâu khi bóng [A7] tối đêm đen hoang [Dm] lạnh

Với tới được [C] không một giấc [F] mơ ôi tan [E7] vỡ.

 

2. Anh là [Am] ai xây mộng [A7] vàng trên đỉnh phù [Dm] du

Anh vì [G] sao luôn miệng cười với bao nhân [C] ái

Anh ở [G] đâu thôi ngưng [A7] tiếng rêu rao cao [Dm] đạo

Góp một [G] tay để thấy [E7] em được yêu thương đong [Am] đầy.

 

ĐK:

Đừng ra đi [F] nữa những tấm thân nhỏ bé

Sóng gió khơi [G] xa nhấn chìm ước mơ nhạt [C] nhòa

Mãi mãi em [Dm] đi quặn đau tâm hồn rướm [E7] máu.

Trời xanh mây [F] trắng xin đón lấy [G] em

Tìm đâu thiên đường lạc [C] mất

Xót xa [Dm] thôi nước mắt tuôn [F] rơi

Em hỡi em [G] ơi thành [E7] tâm khấn cho mai [Am] này.