Thơ gởi cây hoàng điệp

1. Cây hoàng [Em] điệp trước nhà em mỗi [G] tối

Xác hoa [D] vàng rụng xuống kín chân [Em] tôi

Không hò [C] hẹn sao tôi còn mãi [Am] đợi

Đứng lơ ngơ, lóng ngóng dưới hiên [B7] đời.

 

2. Căn phòng [Em] mờ dịu dàng khung cửa [G] sổ

Ánh đèn [D] vàng lặng lẽ bóng dáng [Em] em

Tóc xõa [C] dài buông theo bờ vai [Am] nhỏ

Để trong [B7] tôi yêu thương như thác [Em] đổ.

 

ĐK:

[Em] Em một mai thức [D] dậy

Hai dấu chân [C] tôi như [B7] để lại trước [Em] nhà

Lòng tôi [E7] đấy, yêu mà không dám [Am] ngỏ

Xác hoa [F#7] vàng, nhớ nói hộ dùm [B7] tôi.

Cây rơi [Em] vãi, lòng tôi không rơi [G] vãi

Chỉ lặng [Am] thầm nở một nụ tình [B7] si

Tàn lá [Em] ấy vui gì mà nhún [D] nhảy

Tôi chờ [B7] ai? Tôi đứng một mình [Em] tôi.

 

ĐK:

[Em] Em một mai thức [D] dậy

Hai dấu chân [C] tôi như [B7] để lại trước [Em] nhà

Lòng tôi [E7] đấy, yêu mà không dám [Am] ngỏ

Xác hoa [F#7] vàng, nhớ nói hộ dùm [B7] tôi.

Cây rơi [Em] vãi, lòng tôi không rơi [G] vãi

Chỉ lặng [Am] thầm nở một nụ tình [B7] si

Tàn lá [Em] ấy vui gì mà nhún [D] nhảy

Tôi chờ [B7] ai? Tôi đứng một mình [Em] tôi.

Tàn lá [Em] ấy vui gì mà nhún [D] nhảy

Tôi chờ [B7] ai? Tôi đứng một mình [Em] tôi.