Thoáng hương xưa

1. Em ru tình [G] nhẹ một thoáng hương [C] xưa

Qua cơn tình [D7] muộn còn phút đam [G]

Buổi chiều lênh đênh chút nắng miên [Am] man

Rọi lòng chơ [D7] vơ buông xuôi ruồng [G] rẫy mơ [D7] hồ.

Em đi chiều [G] về lòng thấy bâng [C] khuâng

Sao nguôi tình [D7] đầu mộng thấm chưa [G] vơi

Lệ buồn em rơi thành dòng sông [Am] trôi dạt [D7] vào hư [G] không.

 

ĐK:

Em xa chân [G] mây thôi [D7] còn những [G]

Nơi đây anh [C] ôm khung trời nhớ [G] thương

Giờ em nơi [C] đâu có còn nhớ [Am]

Nơi xưa em [D7] chờ chiều đông cuối [G] ngày.

 

2. Trong cơn tỉnh [G] ngộ dịu lắng cơn [C]

Em quay trở [D7] về tìm chút yêu [G] thương

Hỡi người yêu ơi có biết hay [Am] chăng

Lệ sầu chưa [D7] vơi ôm bao giọt [G] đắng trong [D7] hồn.

Đêm bao đợi [G] chờ lửa nóng thân [C] khô

Đông sang hạ [D7] về tiềm thức hư [G] hao

Này người tôi ơi chạnh lòng sao [Am] vơi quãng [D7] đời hư [G] vô.

 

ĐK:

Em xa chân [G] mây thôi [D7] còn những [G]

Nơi đây anh [C] ôm khung trời nhớ [G] thương

Giờ em nơi [C] đâu có còn nhớ [Am]

Nơi xưa em [D7] chờ chiều đông cuối [G] ngày.