Thu viễn xứ

1. Mùa thu [G] đến nhìn chiếc lá phai [D] xanh

Màu lá nhuộm hoàng [C] hôn sầu lâng lâng trong [Bm] hồn

Nỗi [Am] niềm hoen mắt [D] ướt nghe nhớ thương tìm [G] về

Mùa [C] thu xưa đã [Am] lỡ lòng lâng [C] lâng con [D7] sóng chiều [G] quê.

 

ĐK:

Ôi còn [Em] đâu bóng cũ thu xưa nhạt [D] phai

Những tháng năm cũng dần [C] trôi lá xanh bao lần thay [G] màu

Ôi còn [Em] đâu gót nhỏ theo nhau chiều [D] thu

Đếm lá rơi trên đường [C] xưa ướt mơ từ nay nhạt [G] nhòa

Nơi [F] này mây đội trăng [D] phai mưa thu bao lần hững [Bm] hờ

Hoài [Am] thu lòng vẫn đậm [D7] đà tình yêu cố [G] hương.

 

2. Mùa thu [G] đến lòng lữ khách bâng [D] khuâng

Những bước chân âm [G] thầm chôn [C] theo mùa lá [Bm] rơi

Nhịp [Am] buồn thân viễn [D] xứ nghe giá buốt trong [G] tim

Mùa [C] thu phai theo [Am] lá tàn [C] phai theo kiếp [D7] sống xa [G] nhà.