THUẬN NAM CỦA TÔI

[Cm] Bềnh bồng [Ab] nỗi nhớ [G7] quê.

[G7] Ôi ! Thuận Nam của [Cm] tôi.

Dịu [Fm] dàng nỗi nhớ [G7] em.

[Bb] Những cơn mưa chiều [Eb] rơi.

Ôi nỗi [G7] nhớ muôn đời vẫn [G7] thế !

 

[Ab] Nhớ bờ biển [Bb] xanh.

[Gm] Nhớ ngọn hải [Cm] đăng.

[Bb7] Nhớ những mùa [Eb] vàng.

[Ab] Nhớ đồng muối [G7] trắng.

 

[Ab] Nhớ một miền [Bb] quê.

[Gm] Chứa cả tuổi [Cm] thơ.

[Fm] Tôi sẽ trở [Eb] về, [G7] Thuận Nam [Cm] ơi ! [G7]

 

Về Cà [C] Ná xót thơm mùi của [Em] biển.

Thương Diêm [E7] xưa hương muối mặn [Am] nồng.

Nhớ con [Dm] tàu buông lưới khơi [Em] xa.

Hải đăng [Bb] em [G7] mong nhớ đầy [C] vơi.

 

Người có [C] nhớ những tháng ngày lửa [Em] đạn.

Phước Hà [E7] tôi trung dũng kiên [C] cường.

Nhớ bao [Dm] người ngã xuống nơi [Em] đây.

Để hôm [G7] nay đất nước thanh [C] bình.