Thương quá miền Trung quê tôi

1. Chiều [Am] nay nghe tin bão [Dm] về

Đau [F] lòng người ở xa [C] quê.

Miền [F] Trung oằn mình trong bão [Am] tố.

Mảnh [F] đất khô [Dm] cằn chịu lắm đau [E7] thương.

Chiều [Am] nay khi mưa lũ [Dm] về

Đau [F] lòng nghe tiếng [G] khóc trẻ [C] thơ:

“Mẹ [F] ơi! Sao không về mẹ [Dm] hỡi?”

Nước [G] lũ dâng [Dm] tràn, con [E7] trẻ bơ [Am] vơ!

 

ĐK:

[C] Ơi quê hương miền Trung!

[G] Ơi quê hương của tôi!

Mỗi [Dm] khi giông bão [C] về

Nghẹn [F] lòng đau nhói trong [G] tim,

Nỗi [E7] niềm thương xót khôn [Am] nguôi.

[C] Thương quê hương miền Trung

[G] Sao thiên tai triền miên?

Mỗi [Dm] khi mưa lũ [C] về,

Ruộng [F] đồng, nhà cửa tan [G] hoang,

Núi [E7] đồi sạt lở kinh [Am] hoàng!

Chiều [Am] nay sao nghe não [Dm] nề,

Nỗi [D] buồn bao phủ khắp làng [C] quê.

Đau [F] lòng người con xa [Am] xứ.

Thương lắm quê [G] nhà, mong [E7] sẽ bình [Am] yên.

 

2. Chiều [Am] nay nghe tin lũ [Dm] về

Đau [F] lòng người ở xa [C] quê.

Miền [F] Trung ngập chìm trong biển [Am] nước.

Ray [F] rứt bồi [Dm] hồi mẹ ngóng tin [E7] con.

Chiều [Am] nay khi mưa lũ [Dm] về

Đau [F] lòng nghe tiếng [G] khóc nỉ [C] non.

Người [F] thân đi xa rồi, xa [Dm] mãi.

Ôi [G] bữa cơm [Dm] chiều vắng [E7] vẻ đìu [Am] hiu!

 

ĐK:

[C] Ơi quê hương miền Trung!

[G] Ơi quê hương của tôi!

Mỗi [Dm] khi giông bão [C] về

Nghẹn [F] lòng đau nhói trong [G] tim,

Nỗi [E7] niềm thương xót khôn [Am] nguôi.

[C] Thương quê hương miền Trung

[G] Sao thiên tai triền miên?

Mỗi [Dm] khi mưa lũ [C] về,

Ruộng [F] đồng, nhà cửa tan [G] hoang,

Núi [E7] đồi sạt lở kinh [Am] hoàng!

“Bầu [Am] ơi thương lấy bí [Dm] cùng…”

Sẵn [D] lòng chia sẻ với miền [C] Trung.

Cùng [F] nhau vượt qua bão [Am] lũ,

Cả nước chung [G] lòng hướng [E7] về miền [Am] Trung.