Tiếc cho duyên phận lục bình

1. Đò sang bến [Dm] sông đưa người [G] em sang đó lấy [Dm] chồng

Còn anh bơ [C] vơ đứng bên [Bb] bờ nhìn nước mênh [F] mông

Thủa còn bên [C] nhau

câu dí [G] dầu ầu ơ mãi [F] thương [Dm]

Nào ngờ gió [G] sương, em phụ [Am] tình còn anh lỡ [Dm] đường.

 

2. Người ơi bến [Dm] xưa nay mình [G] anh ôm bóng trăng [Dm] buồn

Dòng sông cô [C] đơn vắng con [Bb] đò chờ khách sang [F] sông

Điệu buồn ai [C] ca ới ơi [G] hò hò ơi xót [F] xa [Dm]

Lục bình tím [G] hoa tiễn đưa [Am] người rời xa bến [Dm] tình.

 

ĐK:

Thiệp hồng vu [Bb] quy, báo [C] tin em về nhà [F] chồng [Dm]

Từ đó dòng [G] sông để [C] tang một mối duyên [Dm] nồng

Một người còn [C] thương người kia dứt áo thay [F] lòng

Một người sầu [C] vương người [Am] kia nên nghĩa tơ [Dm] hồng.

Đành lòng sao [Bb] em, nỡ [C] quên ước hẹn một [F] thời [Dm]

Buồn lắm đò [G] ơi, chữ [C] thương ai nỡ quên [Dm] rồi

Bìm bịp chiều [C] kêu khóc thương dang dở mối [F] tình

Trời buồn mưa [C] rơi, tiếc [Am] cho duyên phận lục [Dm] bình.