Tiếc một người

1. Nghe như mùi hương [C] xưa từ quá [Am] khứ đưa [G] về

[Dm] Lâng lâng hồn bay [G] đi, lùi [C] về xa dĩ [Am] vãng

[F] Thấy người xưa trong [Dm] nắng thấy [C] thu vàng mênh [Em] mông

[C] đò qua sông [Am] vắng mây [D7] ngừng trong mắt [G] trong.

 

2. Bao nhiêu thời gian [C] qua đường [Am] nét đã phai [G] nhòa

[Dm] Ôi bóng hình xa [G] xưa chỉ [C] còn trong quá [Am] khứ

[F] Lâu rồi nhưng vẫn [Dm] nhớ vẫn [C] rong hồn bơ [Em]

Cánh [C] hồng bay theo [Am] gió chết [G] đi còn tương [C] tư.

 

ĐK: [F] Hỡi hương nào gây nhớ mới hay tình thật [Am] bền

[C] Tình ngủ yên trong [Em] tim [A]

[Dm] Ðã thấy tàn cuộc [F] đời, còn tiếc hoài một [G] người

Ngổn [F] ngang tâm sự [C] đắng.

[F] Hỡi tay ngà yêu dấu cố ngăn dòng lệ [Am] sầu

[C] Lệ càng tuôn rơi [Em] mau [A]

[Dm] Ðã lỡ lầm một [F] lần từ đó thật ngại [G] ngùng

Sợ [F] thêm tâm sự [G] đắng.

 

3. Hôm qua hồn bay [C] xa hồn [Am] đã tới bên [G] người

[Dm] Rưng rưng dòng lệ [G] rơi nhạt [C] nhoà trên chăn [Am] gối

[F] Sau cùng cơn yêu [Dm] dấu vẫn [C] hay là thương [Em] đau

Hỡi [C] người xa xăm [Am] đó biết [G] nhau thì xa [C] nhau.