Tiền của anh (Nhạc chế Buồn của anh)

1. [Em] Hai tay anh ôm ví tiền [Bm] rất lâu

[Em] Khi nghe em kêu “lương vừa [Bm] lĩnh đâu?”

[Am] Anh đây hoang mang mỗi khi về [Em] cuối tháng

Nước mắt [C] trào, có [Bm] lương mà được tiêu [D] đâu

 

2. [Em] Đôi khi xin em mấy trăm để [Bm] anh ăn sáng

[Em] Em kêu không cho, cứ ăn ở [Bm] nhà cho chắc

[Am] Nhưng em yêu ơi nhỡ khi hỏng [Em] xe đột xuất

Không có [C] tiền, biết [Bm] sao mà sửa hỡi [Em] em

Rồi xin [G] em tiền anh đổ xăng cũng ki [D] bo chỉ cho nửa trăm

Đổ xăng [Am] xong thì hết tiền ăn, đành măm [Em] bánh mì

Tiền về [C] tay còn chưa kịp đây, cớ sao [D] em đành trấn lột ngay

Anh trót [C] dại, lấy [Bm] ngay một bà [Em] thủ kho

Ngày xưa [G] yêu thì em hiền khô, cứ như [D] hoa làm anh bị đơ

Vậy mà [Am] sau mình cưới là em đổi thay [Em] bất ngờ

Nhìn vào [C] mắt của em giờ đây, chỉ thấy [D]

câu “tiền đâu, nộp ngay!”

Anh rất [C] buồn, nhưng [Bm] anh cũng phải nộp [Em] luôn

 

3. [Em] Đôi khi anh mơ ví anh chẳng [Bm] do em giữ

[Em] Bao nhiêu lương kia cứ tiêu tự [Bm] nhiên như cũ

[Am] Nhưng như cơn mơ, thức giấc là thôi [Em] tan vỡ

Em xuất [C] hiện, cánh [Bm] tay vội vàng giơ [Em] lên

Tiền của [G] anh giờ đang để đâu? tối qua [D] em vừa mơ thật sâu

Là hình [Am] như tiền lương vừa xong, còn thiếu [Em] mấy đồng

Thật khổ [C] cho phận anh làm sao có chết [D] cũng chẳng dám vậy đâu

Mơ thế [C] mà, cũng [Bm] tin là thật mới [Em] đau

Giờ đây [G] sao lòng anh chẳng vui giá khi [D] xưa đừng nghe mẹ xui

Rằng thì [Am] anh mà lấy được em là hên [Em] nhất nhà

Nhìn vào [G] gia đình ta thì ra thấy như [D] em thật sao tài ba

Lương tháng [C] nào, em [Bm] gom hết chẳng tuồn [Em] ra

Anh rất [C] buồn, nhưng [Bm] anh cũng phải phục [Em] luôn