Tiên Phước một miền quê

1. Anh [D] nói với [E7] em rằng Tiên Phước quê [A] mình

Dù có đi [E7] đâu cũng thương cũng [C#m] nhớ [D]

Nhớ núi [E7] Ngang còn đèo là đèo Liêu và eo [D] Gió

Một tiếng chim [E7] kêu cũng lượn dốc chập [A] chùng.

Miền quê [A] em [D] yêu mến khôn [C#m] cùng [F#m]

Thương con sông [D] Tiên bao [F#m] đời chảy [Bm] ngược

Núi Sấu trong Ve khô cằn hằn dấu [E7] chân người bước

[F#m] Mà mầm xanh Tiên [D] Phước [E7] vẫn lớn [A] lên.

Miền quê [Bm] xưa [E7] gian [F#m] khó trăm [Bm] bề

Mà chiều [D] nay [E7] chiều nay anh [A] về

Hoa cau lung [Bm] linh bên từng ngôi nhà [E7] mới

Đàn chim sáo bay qua đã quen lối đi [A] về.

 

2. Hãy [D] nhớ nghe [E7] em rằng Tiên Phước quê [A] mình

Rừng núi lên [E7] xanh từ trong lòng [C#m] dân [D]

Nhớ những tháng [E7] năm giặc càn từ lò Thung về cây [D] Cốc

Một miếng cơm [E7] ăn bỗng nghẹn nửa lạ [A] chừng.

Miền quê [A] em [D] bám đất giữ [C#m] làng [F#m]

Thương sao quê [D] hương bao [F#m] ngày đánh [Bm] giặc

Dáng núi hình sông đan cài bằng trái [E7] tim luỹ thép

[F#m] Mà tình yêu đôi [D] lứa [E7] vẫn cháy [A] lên.

Để chiều [Bm] nay [E7] vang [F#m] tiếng ru [Bm] hời

Chiều làng [D] quê [E7] chiều trôi êm [A] đềm

Hoa cau đưa [Bm] hương dây trầu lên mầm [E7] mới

Đàn chim sáo bay qua càng quen lối đi [A] về.

* Anh [D] nói với [E7] em rằng Tiên Phước quê [A] mình

Anh [D] nói với [E7] em rằng Tiên Phước quê [A] mình

Hãy [D] nhớ nghe [E7] em rằng Tiên Phước quê [A] mình.