Tình đơn côi

1. Khi chiều dần [C] buông, lòng [Dm] em nhớ anh dại [C] cuồng

Bao ngày đợi [Dm] mong chỉ [F] thấy riêng mình [C] em

Anh giờ nơi [C] đâu thấu chăng người [Dm] ơi

Mong chờ anh [F] đến bớt đi lẻ [Em] loi

Tình đơn [Dm] côi âm thầm riêng [G] em.

 

2. Anh là mây [C] trôi, là [Dm] bóng nắng ngang lưng [C] đồi

Một đời lãng [Dm] du, nào [F] biết em luôn chờ [C] mong

Hững hờ tình [C] anh, xót xa hồn [Dm] em

Buốt lạnh sương [F] khuya, mắt môi nhạt [Em] phai

Tình đơn [Dm] côi riêng [G] mình em [C] mang.

 

ĐK:

[F] Anh đang nơi phương [Am] nào, mình [Em] em cô đơn âu [C] sầu

Chiều bơ [Dm] vơ, nghe [D7] hồn trống vắng mênh [G] mang

[F] Tim côi mong vỗ [Am] về, mà [Em] anh xa xăm mịt [C] mờ

Hoài riêng [Dm] em ôm [G] ấp cuộc tình đơn [C] côi.

 

3. Đêm dài nhung [C] nhớ, thầm [Dm] mong phút giây êm [C] đềm

Ngọt ngào tình [Dm] anh sưởi [F] ấm tâm hồn [C] em

Bao lời yêu [C] đương sẽ trao về [Dm] nhau

Mặn nồng ân [F] ái vấn vương ngàn [Em] sau

Mà muôn [Dm] kiếp vẫn [G] tình đơn [C] côi.