Tình hoang phế

1. Dù em [Am] muốn buông tay sao con [Dm] tim còn nhớ

Dẫu [G] có đôi khi tình mình [C] như tan vỡ

Và em [Dm] biết một [E7] điều nếu cho [Am] đi quá nhiều

Sẽ [G] chẳng nhận lại được bao [E7] nhiêu

 

2. Càng chôn [Am] dấu trong lòng nghe yêu [Dm] thương mệt mõi

Níu [G] kéo thêm chi để làm [C] tim đau nhói

Sao anh [Dm] nỡ vô [E7] tình để mặc [Am] em một mình

Vui [Dm] thú đi [E7] hoang miệt [Am] mài.

 

ĐK: Đem bao yêu thương quay cuồng vào [Dm] trong khói mơ [E7]

Anh đem tin yêu của người từng [Am] đêm ngóng chờ

Vui say bên ai anh nào nhận [Dm] ra lối về

Phố [B7] rêu tình mình như hoang [E7] phế.

 

3. Thì thôi [Am] hãy buông tay em ra [Dm] đi người hỡi

Quên [G] hết u sầu tìm một ngày [C] mai tươi mới

Và đâu [Dm] đó bên [E7] đời có người [Am] dang tay đón mời

Cho em [Dm] những giấc [E7] mơ tuyệt [Am] vời