Tịnh mặc nét ai cười

1. Xin làm con [Am] đò chở nhân gian [C] qua

Bờ bến trăm [Em] năm, thân chú mịt [Am][F]

[Dm] Làm sông [E7] dài [G] chảy mênh mang [C] nhớ

Không có [Am] người [F]

[Dm] Vốn không có [E7] người

Ta nhớ [A] ai?

 

2. Xin làm mây [Am] trời một phương xa [C] bay

Mộng lớn mang [Em] theo, ngày hồn như [Am] bụi [F]

[Dm] Hồng hoang [E7] nào, [G] bụi theo nhau [C] tới

Không chốn [Am] về [F]

[Dm] Vắng tênh chốn [E7] về bụi [Dm] ở với ta [Am] thôi.

 

ĐK:

[A] Làm cội mai [C#m] vàng, [A] nở ngát thiên [D] thu

Không hẹn [Bm] ai xuân đến xuân [E7] về

[A] Vọng lời kinh [C#m] vàng, [A7] mười phương quê [Dm]

Chuông đại [Bb] hồng xóa oán thù [A] xưa

[E] Hương không thoát tự chuông

[D] Tâm nghiêng từ tâm

[Dm] Xuân vẫn như [Am] xuân.

 

3. Xin làm môi [Am] cười hồn nhiên đâu [C] đây

Dù gió đông [Em] se, rừng già trơ [Am] trụi [F]

[Dm] Tự hôm [E7] nào [G] đời thay áo [C] mới

Riêng nét [Am] cười [F]

[Dm] Có riêng nét [E7] cười

Tịnh mặc dưới môi [A] ai.