Tình ngỡ

Hãy [C] yêu nhau đi khi [G] còn hạ trắng

Tưởng [C] rằng đã [F] quên tình [D7] nhớ thật [G] nhiều

[Dm] Em ngây thơ tuổi [F] đá buồn chẳng [Dm] hiểu

Cuộc tình gầy [G] gò để [Fm] gió cuốn [C] đi.

Hãy [C] khóc đi em mưa hồng bôi xóa

Tình [F] xa ướt [Dm] mi một [Am] thời xuân [Dm] sắc

[G] Anh lặng lẽ nơi này ôm khoảnh [Dm] khắc

Dấu [G] chân địa đàng như [G7] cánh vạc [C] bay.

[C] Chiều một mình qua [F] phố em có [Em] hay

[F] Cơn gió [Am] thoảng ru [Dm] tình say mong [G] nhớ

Em ngày ấy là bông hoa hồng nhỏ

Anh vụng về để [F] cho nắng phôi [G] pha.

[C] Cát bụi cuộc [Am] đời rồi [F] cũng [Em] cuốn trôi [G] xa

[Dm] Anh tự vấn tôi [Am] ơi đừng tuyệt [G] vọng

Yêu một người có phải là lẽ [Dm] sống

Thuở bống làm [Em] người anh [G] chịu [G7] kiếp tạ [C] ơn.

[F] Xin cho tôi một thoáng được yêu [Em] thương

Đêm quỳnh hương ru [Am] em đời biển nhớ

[G] Bông bống ơi ta có duyên không [F] nợ

Đóa hoa vô [G7] thường chỉ là diễm xưa [C] thôi.