Tỉnh ngộ người ơi

1. Dẫu biết trần gian là cõi [Em] tạm

Con người sao vẫn cứ tham [G] lam

Hơn [Am] thua từng chút vì danh [C] lợi

Để [Em] có trong tay cả thế [D] gian. [Bm]

 

2. Vẫn biết đời ta là vô [Em] thường

Nay còn mai mất nhiều tai [G] ương

[Am] sao nhân loại còn mê [Bm] đắm

Thú [B7] vui trần thế quá tầm [Em] thường.

 

ĐK:

Người [Em] ơi tỉnh ngộ người [C] ơi

Mà lo làm [A] phước giúp người khó [Em] khăn

Cho [F#m] người có được miếng [B] ăn

Cùng nhau chung đắp [D] cho đời thêm [G] tươi

Người [Em] ơi tỉnh ngộ người [C] ơi

[D] Ở đời phải [A] biết sống mà thương [Em] nhau

Đừng [F#m] làm cho người khổ [Bm] đau

[B] Ngày sau gặp lại nhìn nhau còn [Em] cười.

 

3. Hãy nhớ đời ta là cát [Em] bụi

Nay cười mai khóc có gì [G] vui

Thì [Am] không nên sống vì danh [C] lợi

Hãy [B7] sống cho nhau cả cuộc [Em] đời.