Tôi quá dại khờ

1. Em đi [Am] rồi mang cả nụ cười [F] anh

Tan nát [Am] lòng thôi [A7] còn gì mà [Dm] mong

Thương [G] em anh trao hết tim [F] mình

Sao [E7] em đành gian dối làm [Am]

Cho đôi [G] mình giờ [Am] đây phải vỡ [E7] tan.

 

2. Anh đau [Am] lòng khi người bỏ ra [F] đi

Anh biết [Am] là chúng [A7] mình chẳng còn [Dm] chi

Bao [G]

câu ước hẹn mộng ban [F] đầu

Sao [E7] em đành quên hết sao [Am] người

Em đi [G] rồi nỗi [E7] sầu mình anh [Am] mang.

 

ĐK:

Người đã quên [C] ta mà [Dm] ta cứ nặng [F] lòng

Yêu làm [Am] gì để giờ phải buồn [E7] đau [A7]

[Dm] sao tôi cứ dại [F] khờ

Tôi yêu [C] người [E7] còn hơn yêu [Am] tôi.

 

3. Chia tay [Am] rồi anh buồn mình anh [F] thôi

Em xa [Am] rồi nghe mặn đắng bờ [Dm] môi

Xa [G] nhau em tìm hạnh phúc [C] mới

Riêng [E7] anh thôi đành ôm kỷ [Am] niệm

Bởi số [G] phận chúng [E7] mình hết từ [Am] đây.