Trả lại anh

[Dm]Có những [Am]chuyện dường như cũ [Bb]kĩ.

Anh chưa [F]bao giờ ngồi xuống tâm [Gm]sự với ai cả.

[Am]Cũng như cách Em rời bỏ anh [Bb], một cách lặng lẽ. [C]

[Dm]Nhưng anh không sao đâu, [Am]quá khứ là quá khứ [Bb]còn hiện tại.

Em đang êm [F]ấm bên người khác [Gm]Đừng buồn khi không có anh [Am]bên cạnh

Và… [Dm]đừng khóc khi ta gặp nhau... giữa phố. [Dm]

 

[Dm]Vạn vật không thay đổi chỉ [Am]có lòng người là đổi thay.

Hôm [Bb]nay anh trở về nhà với khóe [F]mắt này cay cay.

Đôi bờ mộng [Gm]mị giờ hòa theo gió, xa khuất [Am]cả tận trời mây.

Chỉ còn lại [Bb]đây một chút hoài niệm những buồn [C]vui em biết đấy !

Những chiều ráng [Dm]đỏ ta đưa nhau về, tuổi hồng [Am]nào chã vướng tơ.

Cho nhau một [Bb]phút bình yên lạc mất nhau nhưng [F]tim thì vẫn nhớ.

Em ơi anh [Gm]buồn, những chuyện củ làm con [Am]tim anh mãi mơ.

Về với thực [Dm]tại một thoáng hồn nhiên ngỡ xung quanh sao thật khờ.

[C]còn không [Dm]em là nhành hoa cỏ dại năm xưa [Am]cài trên mái tóc Phượng vỹ.

Còn [Bb]vương màu hoa sắc đỏ sao không [F]ôm anh òa khóc ?

Anh biết em [Gm]đang cố dấu cố che đi ngày [Am]buồn sau vỏ bọc.

Cố chấp làm [Bb]gì ở lại với anh đừng để tình [C]tan trong phút chốc.

Chạy lại bên [Dm]anh ôm anh thật chặt như ngày đầu [Am]tiên mình gặp gỡ.

Buổi đầu e [Bb]thẹn ánh mắt vừa trao và rồi trên [F]môi nụ cười nỡ.

Anh nhớ như [Gm]in hình bóng quen thuộc nét đẹp ngọc [Am]ngà tựa bài thơ.

Tiếc là đường [Dm]tình mình không bằng phẳng

kết thúc không đẹp ai nào ngờ!

 

Chiều hoàng [Dm]hôn màu buông nắng [Am]cho lòng hoang vắng [Bb]có bước chân ai về đây. [F]

Dặn [Gm]lòng là mình phải [Am]quên mà sao [Bb]tim vẫn hoài nhớ [C]mong.

Trả lại [Dm]anh tình yêu bấy [Am]lâu, trả lại [Bb]anh từng

câu hứa [F]xưa.

Nước mắt [Gm]anh tuôn rơi rồi [Am]có hay không em trở... [Dm]về … [Dm7]

 

Trả lại cho [Dm]anh nhành lan màu tím vì em không [Am]thích loài hoa rừng.

Bỡi vì [Bb]hoa không còn đẹp nữa cũng giống như chuyện [F]tình mình đã từng.

Em bảo màu [Gm]tím thủy chung nhưng đâu sao [Am]anh chẳng thấy.

Chỉ còn lại [Bb]anh cô đơn một mình những buồn [C]vui em đâu hay.

Em đâu biết [Dm]được ở phía ngoài kia vẫn có [Am]anh luôn chờ đợi.

Nhưng có lẽ [Bb]em không còn màng tới những nỗi đau [F]này anh tự mời.

Em chẳng là [Gm]em ngày xưa vì em quên [Am]đi chuyện cũ.

Em chẳng là [Dm]em ngày xưa người luôn bên anh [Bb]từng giấc ngủ [Dm]. (Chỗ từ Bb đến Dm đoạn này chia đôi)

[Dm]Trả lại cho anh nụ cười vương nắng chứ không [Am]phải giọt lệ mưa.

Trả lại cho [Bb]anh những chiều tan học chờ nhau [F]về đến tận trưa.

Em đâu còn [Gm]nhớ nữa đâu cũng chẳng còn [Am]muốn khắc sâu.

Vì em quên [Bb]hết chuyện cũ để tìm đến nơi [C]ta từng bắt đầu.

Vậy cho anh [Dm]hỏi trong suốt thời gian ta là [Am]gì của nhau.

Nhành lan ngày [Bb]trước mà anh tặng em chắc bây [F]giờ cũng úa màu.

Anh [Gm]trước ngày trước suy nghĩ kỉ rồi mới [Am]chấp nhận mình yêu nhau.

Để giờ [Dm]gặp lại anh chào hỏi sao em chẳng gật đầu [Dm]* (Quay về điệp khúc)

 

Chiều hoàng [Dm]hôn màu buông nắng [Am]cho lòng hoang vắng [Bb]có bước chân ai về đây. [F]

Dặn [Gm]lòng là mình phải [Am]quên mà sao [Bb]tim vẫn hoài nhớ [C]mong.

Trả lại [Dm]anh tình yêu bấy [Am]lâu, trả lại [Bb]anh từng

câu hứa [F]xưa.

Nước mắt [Gm]anh tuôn rơi rồi [Am]có hay không em trở... [Dm]về … [Dm7]

 

[Dm] [Am] [Bb] [F] [Gm] [Am] [Bb] [C]

[Dm] [Am] [Bb] [F] [Gm] [Am] [Dm]x2 [Gm] [Am] [A] [A] [Dm]