Trả lại thời gian (Hai người lính tâm sự)

1. Xin trả [Em] lại những kỷ niệm buồn vui

Ngày xanh [G] đã theo thời [B7] gian qua mất [Em] rồi

[E7] Ngồi viết tâm [Am] sự nhớ ngược về quá [Em] khứ

Chợt lên nét suy [D] tư bao năm thầm [C] kín trót thương tà áo [B7] tím

Những đêm sương [B7] lạnh nghe trái sầu rớt vào [Em] tim

 

2. Thương rất [Em] nhiều mái tóc xõa bờ vai

Tình khôn [G] lớn nuôi chờ [B7] mong ôi quá [Em] dài

[E7] Lòng vẫn u [Am] hoài thấy chuyện tình đổi [Em] thay

Đời ai biết được [D] ai chia ly là [C] hết, xót xa nhiều cũng [B7] thế

Nếu mai sau [B7] gặp xin cúi mặt làm [Em] ngơ!

 

ĐK: Thời [E] gian có ngừng đâu bao giờ!

Thương tiếc rồi sẽ làm buồn vu [F#m] vơ!

Nhiều lúc muốn quên để xóa [B7] mờ

Nhưng mỗi lần nhìn đêm về thương [E] nhớ

Người đó ta [A] đây, tình vẫn chia [E] phôi

Biết cuộc [B7] đời mình ra [Em] sao?

 

3. Ôm kỷ [Em] niệm chẳng nửa lời thở than

Một tâm [G] khúc cho người [B7] thương, cho tiếng [Em] đàn

[E7] Đời đã không [Am] màng những gì mình mơ [Em] ước

Mà sao khó tìm [D] quên xa nhau thì [C] nhớ lúc đêm gần xao [B7] xuyến

Nhớ thương bây [B7] giờ xin trả lại thời [Em] gian