Trách ai vong phụ

1. Chiều chiều đợi [Am] anh em đứng ra mà [D] trông

Chờ mong bóng anh quay [Am] về mái tranh nghèo điều hiêu hoang [C] vắng

Chim quốc kêu sau [Em] hè lòng chạnh buồn đau xót người [C] ơi. [Em]

 

2. Nhìn lục bình [Am] trôi nghe xót xa lòng [D] đau

Người đi đã quên lối [Am] về quên đi lời thề xưa hẹn [C] ước

Bên bến sông năm [Em] nào giờ đâu còn bước chân anh [Am] về.

 

ĐK:

Người tham sang phụ [F] khó sao nỡ [D] quên đi lúc cơ [Am] hàn

Để lại mình [Dm] em đêm từng [G] đêm mòn mỏi nhớ [C] thương

Nghe tiếng chim kêu [Am] buồn thầm trách [Em] ai đã vong [C] phụ

Tiếc thương cho hạnh phúc mong [Am] manh.

Lời thề xưa còn [F] đó dưới ánh [D] trăng hẹn ước năm [Am] nào

Đành lòng sao [Dm] anh nơi phương [Am] trời anh nhớ gì [C] không

Anh đã quên em [Am] rồi giờ khóc [Em] thương cho thân [C] phận

Còn gì đâu ngày tháng bên [Am] nhau.