Trách người

1. Tôi khóc một mối [Dm] tình tình buồn đêm đến lên [F] ngôi

Sương khuya lạnh [Bb] giá nghĩ [Dm] về người con gái tôi [Gm] yêu

Khi em đi xa [C] rồi lòng [Am] buồn không nói nên [Bb]

câu

Bóng đêm phai [C] dần em [Am] là tiềm thức trong [Dm] tim.

 

2. Em nói em chẳng [Dm] cần chẳng cần phù phiếm xa [F] hoa

Khi vào cuộc [Bb] vui thấy [Dm] rằng lời nói em [Gm] sai

Em đã quên [C] rồi thôi [Am] thì đừng nghĩ tương [Bb] lai

Nếu em lỗi [C] hẹn men [Am] say chia cách từ [Dm] đây.

 

ĐK:

Đời tôi [Bb] đó trót mang hai chữ nghèo [F] nàn u buồn tôi mang

[D7] Nước mắt tuôn mặn [Gm] môi để tình tôi cay [Dm] đắng

Thật xót [G] xa trong ngỡ [Am] ngàng.

 

3. Tôi tiếc tôi đã [Dm] lầm đã lầm khi trót yêu [F] em

Nhưng tôi nào [Bb] hay hay [Dm] rằng tình chỉ qua [Gm] tay

Chỉ vì cơ [C] hàn nên [Am] giờ đành phải chia [Bb] hai

Nếu duyên lỡ [C] làng thôi [Am] đành hẹn lại mai [Dm] sau.