Trăng viễn hoài

1. Một mình [G] ta cùng nỗi nhớ xa xăm

Lặng nhìn [Am] trăng trăng cũng rất âm [G] thầm

Niềm quạnh [Em] hiu vây kín không [Bm] gian

Dù ánh trăng [Am] lan tràn xuống bao [D] la

Đường sáng nhưng [G] sao lòng ta tìm không thấy [D7] lối.

 

2. Một mình [G] ta buồn thương nhớ mênh mang

Lặng nhìn [Am] trăng gieo rắc ánh tơ [G] vàng

Đường thì [Em] xa trăng cũng rất [Bm] xa

Còn có riêng [Am] ta từng bước lang [D] thang

Mòn mỏi theo [G] trăng dần [D7] khuất trong đêm [G] tàn.

 

ĐK:

[G] Trăng trăng ơi [Em] vầng trăng soi bóng đêm chơi [C] vơi

Trăng ru hồn [Am] ta trăng khơi nguồn [D] thơ

Trăng [D7] gieo niềm ước [G]

Ngày xa xưa bên vầng trăng ấy

[Bm] ai từng đợi chờ có [Em] ai từng hẹn hò

Vầng [Am] trăng xưa vẫn còn

Mà người [D7] xưa giờ cách xa muôn [G] trùng.

 

3. Một mình [G] ta buồn bã ngắm trăng xa

Nhìn làn [Am] mây đưa đẩy ánh trăng [G] ngà

Vầng trăng [Em] ơi có đến bên [Bm] ai

Hãy nhắn cho [Am] ta ngày tháng phôi [D] pha

Tình ta còn [G] mãi cùng [D7] ánh trăng viễn [G] hoài.