Tránh duyên

1. [Am] Chuyện một Nàng Công Chúa, mang gia [Em] tộc đế vương muôn đời

[Am] Và một vị hành [Dm] tu, nay đã [G] thoát bụi trần nhân [C] thế [E7]

[Am] Nàng trót thương cho thân chàng dù [Em] biết là điều không thể

[F] Người xuất gia không [G] nói đến [Em] chuyện phu [Am] thê.

 

2. [Am] Ngọc Đế ơn trên ban, chàng vào [Em] cung hướng nhân, truyền tâm Phật

[Am] Nào biết đâu lương [Dm] duyên, công chúa [G] sư đồ lại thầm [C] thương [E7]

[Am] Ngày nhớ đêm ôm mong, nàng lệnh [Em] cho phá giới để kết đôi

[F] Chàng tránh duyên [G] xin lui về [Em] nương nhờ cửa [Am] Phật.

 

ĐK:

Sự đời [F] trớ trêu thay ngay khi nghe tin chàng [Em] đi về nơi rất xa

Nàng buồn [F] hóa tâm tư đau thương phát tâm bệnh [C] trong lòng như khóc [G] òa

Người mượn [F] cớ đi nơi linh thiêng mong quên đi [Em] hết u sầu triền miên

Để lại [F] thấy được chàng bớt [G] đau trong tim nàng [Am] mang.

Lòng chàng [F] đớn đau hơn khi duyên nhân gian chàng [Em] gieo vào tâm ý nàng

Một người [F] xuất gia sao yêu thương huống chi nàng [C] lại là công chúa [G] vàng

Tuyệt tình [F] tránh yêu thương nhân gian chàng gieo thân [Em] xác trong biển lửa tràn

Để lại [F] mối nhân duyên đắng [G] cay lưu truyền trần [Am] gian.