Trở thành quá khứ

1. [C] Phải chi anh đừng [G] cố ngỏ lời

Để [Am] dành yêu thương anh [D] nghĩ sẽ tốt [G] hơn

[C] Và phải chi em cũng [G] chẳng nhận lời

Thì cả [Am] hai không ai bây [D] giờ phải vấn [G] vương.

 

2. Anh cứ [C] ngỡ rằng ngày tháng đó là những giây [G] phút tồn tại mãi

Mình cùng [Am] bước về một tương [D] lai chỉ còn hai [G] chúng ta

Đến một [C] ngày em cũng đã nói ra hết những [Bm] lời anh chẳng muốn [E7] nghe

[Am] Lời chia tay từ [C] em có quá đớn [D] đau không.

 

ĐK:

Thời gian bỗng [G] hóa mong manh lời nói cuối chỉ [D] biết ngập ngừng

Người đang đứng [Em] kế bên anh bỗng trở thành quá [Bm] khứ

Có bao [C] giờ trong một phút [D] giây

Em chợt thấy [Bm] mình như đang bỏ [Em] quên

Những [Am] mảnh ký ức thời gian ta đã [D] vô tư yêu.

Điều đau đớn [G] nhất sau khi ta ngoảnh mặt quay [D] đi

Chẳng phải là lúc [Em] mất nhau rồi chỉ vì chẳng [Bm] thể quên thôi

Giá có thể trở [C] lại lúc ấy anh sẽ [Bm] chẳng nói lời [Em] yêu

Thì cả [Am] hai vẫn cứ còn gặp [D] lại đúng chứ.

 

3. [C] Anh còn nhớ ngày nào vẫn [G] cứ ngây ngô

Nhìn nhau ta cứ [Am] nắm chặt bàn tay [D] ước những điều xa [G] xôi

[C] Bản thân anh cũng chẳng thể đối [Bm] diện được lời [Em] em nói

[Am] Mình chia tay như [C] thế có quá đau [D] đớn không.

 

ĐK:

Thời gian bỗng [G] hóa mong manh lời nói cuối chỉ [D] biết ngập ngừng

Người đang đứng [Em] kế bên anh bỗng trở thành quá [Bm] khứ

Có bao [C] giờ trong một phút [D] giây

Em chợt thấy [Bm] mình như đang bỏ [Em] quên

Những [Am] mảnh ký ức thời gian ta đã [D] vô tư yêu.

Điều đau đớn [G] nhất sau khi ta ngoảnh mặt quay [D] đi

Chẳng phải là lúc [Em] mất nhau rồi chỉ vì chẳng [Bm] thể quên thôi

Giá có thể trở [C] lại lúc ấy anh sẽ [Bm] chẳng nói lời [Em] yêu

Thì cả [Am] hai vẫn cứ còn gặp [D] lại đúng chứ.

* Người ơi có [G] biết ngay sau ngày em nói đến [D] lúc dừng lại

Đường về mỗi [Em] tối anh qua anh thường hay đứng [Bm] mãi

Ở nơi [C] đầu tiên trao cái [D] ôm nhau em ngước [Bm] nhìn anh nói đừng [Em] xa nhé

[Am] Chợt phút chốc anh [D] bật khóc lớn.