Trong Bao Nỗi Buồn

Trong bao nỗi [G]buồn, em thích nỗi buồn nào [D/F#]nhất?

Và em [Am]thích nỗi buồn nào [C]mất? Nỗi buồn [G]nào cất?

Em [C]bước đi trong thành [D]phố muôn màu

Khi loài [Bm]người vẫn đang cố [E7]nén muộn sầu

[Am]ta, đều có vết xước [D]hằn sâu

 

[G]Có lẽ đã đến lúc hủy kết bạn có lẽ tình yêu này chỉ hết hạn

[D/F#]Có lẽ đã xuất hiện từ lâu, nhưng không thể nhìn ra bao nhiêu là vết rạn

[Em]Xóa những dòng tin không còn giá trị, chỉ muốn tập trung vào màn hình ti vi

Em cố kìm [C]nén những giọt nước ở trên

má mình, như đứa con [D]nít đang gồng mình đi thi

[G]Em muốn gọi cho mẹ, nhưng không biết giờ này ba mẹ có cãi nhau

Không [D/F#]biết đằng sau một mảnh đời, con người muốn lớn, nhất định phải đau

[Em]Em cũng đã phải từng làm quen rồi, khi em mới vừa lên mười

Những trận đòn [C]roi vẫn ở bên đời, đó vẫn là [D]cách mà mình nên người

Em [G]ném suy tư lên trời, thả làn khói nương theo chiều gió bay

[B7]Giống như những hôm đầu mà lần đó em thấy mình bó tay

[Em]Có lẽ cơn đau này sẽ chóng qua lướt đến bên

em như là bóng ma [C]có lẽ phải cần thời [D]gian.

 

Trong bao nỗi [G]buồn, em thích nỗi buồn nào [D/F#]nhất?

Và em [Am]thích nỗi buồn nào [C]mất? Nỗi buồn [G]nào cất?

Em [C]bước đi trong thành [D]phố muôn màu

Khi loài [Bm]người vẫn đang cố [E7]nén muộn sầu

[Am]ta, đều có vết xước [D]hằn sâu

Khi em thức [G]dậy, em nhớ đến người nào [D/F#]nhất?

Từng giọt nước [Am]mắt em ươm nhành [C]cây thấm sâu vào [G]đất

Và khi [C]ánh ban mai rọi [D]xuống bên đời,

Em ở [Bm]lại một mình nơi con [E7]tim đã chết

Nhành [Am]cây vẫn cứ thế vươn thật [D]xa vì [G]em

 

[G]Có cuộc gọi đến, em nhìn một lúc rồi gạt [D/F#]qua

Biết con bạn thân cũng đang còn lo, nhưng mà nghe thì nó lại gạt [Em]ta

Em cất cơn đau nhưng lại lười dọn [C]kho Nhưng mà chịu thôi vì em đã chọn [D]

Dù đã cố mọi thứ vẫn còn đó Ngày ngọn gió lạnh chạm [G]da.

 

Đâu có vô [D/F#]tri như ngày còn trên nôi Đâu có dễ dàng trao nụ cười ở trên môi

Ta [Em]có làm gì nên tội? Nhưng mọi thứ vẫn lặp đi

lặp lại

Cất sâu [C]vào một gương mặt thương tật và tự kết [D]thúc một chương thật dài

 

Đừng [G]để nuối tiếc đó làm em vỡ tan

Đừng [D/F#]cố gánh vác những điều em lỡ mang

Khi tình [Em]yêu dở dang ở trong lòng tự phát

Ở cạnh [C]bên thở than vẫn có những [D]động từ khác

Hãy [G]viết tiếp những điều em vẫn chưa

Hãy [B7]bước tiếp dãu trời có nắng mưa

Và hãy [Em]khóc như ngày còn [C]thơ [D]

 

Trong bao nỗi [G]buồn, em thích nỗi buồn nào [D/F#]nhất?

Và em [Am]thích nỗi buồn nào [C]mất? Nỗi buồn [G]nào cất?

Em [C]bước đi trong thành [D]phố muôn màu

Khi loài [Bm]người vẫn đang cố [E7]nén muộn sầu

[Am]ta, đều có vết xước [D]hằn sâu

Khi em thức [G]dậy, em nhớ đến người nào [D/F#]nhất?

Từng giọt nước [Am]mắt em ươm nhành [C]cây thấm sâu vào [G]đất

Và khi [C]ánh ban mai rọi [D]xuống bên đời,

Em ở [Bm]lại một mình nơi con [E7]tim đã chết

Nhành [Am]cây vẫn cứ thế vươn thật [D]xa vì [G]em