Tư cố nhân

1. Chuyện là ngày [G] xưa, một ngày trời [Bm]mưa

Ngay giữa ban [Am] trưa gió khẽ lay [D] đưa

Một người ngồi [G] đây lòng buồn biết [Bm] mấy

Tình đầu qua [Am] tay chua xót đắng [D] cay

Rồi cơn mưa [Em] lắng, trời cao mây [Bm] trắng

Khoé mắt cay [Am] cay buông hết chân [D] tay

Chẳng buồn làm [Em] chi, chẳng thèm suy [Bm] nghĩ

Chẳng biết nói [Am] chi, chẳng thế bước [D] đi

Pre1: Bồi hồi mong [Am] nhớ những tháng ngày bao dấu [D] yêu

Lòng còn đầy tiếc [Bm] thương còn vấn vương biết bao [Em] điều

Đường đời phía [Am] sau ta còn thương nhớ [A7] nhau

Tim còn mang đớn [D] đau.

 

ĐK: Chuyện xưa như [G] áng mây hồng trôi về giăng [Bm] kín trong lòng tôi

Cứ mải [Am] mê đi tìm giấc mơ phiêu [D] bồng

Người về nơi[G] ấy thôi đành buông tay cố [Bm] nhân nơi chốn này

Đau [Am] lòng thay lệ buồn hoen mắt [D] cay

Giờ ngồi nơi [Em] đó êm đềm nhìn bóng [Bm] mây qua thềm

Liệu em [Am] có nhớ đôi tay [D] mềm?

Đường xưa [Em] dẫu nhiêu khê mong bước [Bm] chân ai về,

Dệt lại [Am] những giấc mơ xa tầm tay [D] vẫn đang ngủ [G] say.

Pre2: Đời này ai [Am] biết duyên tương phùng như giấc [D]

Vì một người bước [Bm] đi, còn ướt mi đến bây [Em] giờ

Người yêu [Am] dấu ơi, xin đừng mong nhớ [A7] tôi,

Duyên tình đành vỡ [D] đôi.