Tự nhiên

1. Tự nhiên [Am] khóc giữa con dốc, phố người đông

Nước mắt lặng rơi mỗi [Em] dòng, cứ lông lốc, tiếc công cốc

Bao năm dựng xây mối [F] tình, ngỡ thành hình, nhưng lại không

Cái kết khiến ta đắng [C] lòng, vỡ [G] mộng.

 

2. Tự nhiên [Am] nhớ đến cái cớ quá ngẩn ngơ

Yêu đương mà như giả [Em] vờ, cứ lập lờ, cứ mập mờ

Chẳng biết đối phương nghĩ [F] gì, muốn làm gì, cứ thờ ơ

Thế thôi tình mình tan [C] vỡ.

 

ĐK:

Tự nhiên [Am] trách nhưng lại không đành

Cố ép quá khứ lướt qua thật [G] nhanh, nhưng lại không [C] thành

Bao lâu nay đã dành tất [F] cả cho người ta, không nhận ra

Yêu thương kia chỉ là giả [Dm] dối, nỗi đau vỡ òa.

Tự nhiên [Am] muốn yêu thật điên cuồng

Có những vết dấu vẫn chưa thể [G] buông, chính là nỗi [C] buồn

Con tim đang đo lường cảm [F] giác yêu càng lâu, đau càng sâu

Trao đi bao nhiêu rồi nhận [Dm] lấy bấy nhiêu nỗi [Am] sầu.

 

3. Tự nhiên [Am] lấy nhánh hoa giấy ép vào tay

Cho gai hằn lên vết [Em] trầy, mới hôm đấy, xước khi ấy

Yêu thương còn đây thế [F] mà, phía người ta, đã đổi thay

Thế thôi tình mình tan [C] vỡ.

 

ĐK:

Tự nhiên [Am] trách nhưng lại không đành

Cố ép quá khứ lướt qua thật [G] nhanh, nhưng lại không [C] thành

Bao lâu nay đã dành tất [F] cả cho người ta, không nhận ra

Yêu thương kia chỉ là giả [Dm] dối, nỗi đau vỡ òa.

Tự nhiên [Am] muốn yêu thật điên cuồng

Có những vết dấu vẫn chưa thể [G] buông, chính là nỗi [C] buồn

Con tim đang đo lường cảm [F] giác yêu càng lâu, đau càng sâu

Trao đi bao nhiêu rồi nhận [Dm] lấy bấy nhiêu nỗi [Am] sầu.