Tự trách

[Em] Anh từng tin lời nói, sau cơn bão [Bm] giông sẽ thấy cầu vồng.

Nhưng [Am] mới cơn mưa mà [D] em đã thay [G] lòng

[C] Thương phận đời nghèo khó gồng gánh trên [Bm] vai chẳng nổi một người

Tay nắm tay [Am] rời, sao [Bm] anh giữ em [Em] ơi?

 

ĐK:

Trách sao bản [C] thân lại quá ngây dại, để mất em [D] đi?

Trách sao cuộc [Bm] sống lại quá tàn nhẫn, hoang phí xuân [Em] thì?

Cớ sao lại [C] tìm được nhau trong cơn [D] bão giông?

Trong [Bm] những khổ đau vô [Em] thường

Thật [Am] tâm anh muốn lắng [Bm] lo nhưng mãi không [Em] được.

Đến sau này [C] em sẽ hiểu được ai yêu em nhất trên [D] đời

Đến khi mà [Bm] em nhận ra thì ta cũng đã mất nhau [Em] rồi

Tháng năm trôi [C] tựa hàng ngàn những [D] vết dao

Cắt [Bm] cứa lên tim thét [Em] gào

Tình [Am] buồn như mưa cuối [Bm] đông lạnh [Em] lùng.