Tựa áo mơ phai

Như áo [Em] em lạnh lùng thoáng bay

Trong giấc [Am] mơ nhạt nhòa cuối [D] mây

Cơn gió [G] ru hồn đời lãng [C] quên

Em có [B7] nghe tình vui cay đắng.

Như cánh hoa [Em] hồng ngày cuối đông

Em sẽ [Am] rơi rụng vào giá [D] băng

Nhưng dấu [G] chân thầm lặng sẽ [C] qua

Nhưng đớn [B7] đau còn trong giấc [Em] mơ.

Khi gió trở về [D] trời

Mang theo lời tình khôn [G] nguôi

Những mùa xuân đã [B7] qua

Qua như bờ mây thoáng [Am] xa.

Bây giờ em đến [C] tôi

Có nhau một chút hơi [B7] nồng

Cuộc tình tựa bọt [Am] nước

Đã [B7] tan vào lòng biển [Em] khơi.

Xưa áo [Em] em hồng trong nắng xuân

Nay áo [Am] phai nhạt vào cõi [D]

Thôi hãy [G] quên một lần đã [C] qua

Cho nhớ [B7] thương ngùi bay theo gió.

Mưa đã [Em] xa đường về lãng quên

Nước sẽ [Am] mang dòng sầu cuốn [D] trôi

Trong tháng [G] năm đời đã vắng [C] nhau

Cho giấc [B7] mơ dài trong mắt [Em] sâu.