TỪNG GIỌT NẮNG RƠI

[D] Từng giọt nắng [D] rơi long lanh trên [Bm] lá.

Đem bâng khuâng [A7] thả xuống phố [D] trưa.

Len vào hồn [A7] khơi xôn xao nỗi [E] nhớ.

Hơi thở cỏ [A7] cây cháy đỏ lòng [D] này.

Từng ngày nắng [D] đếm từng năm tháng [G] vắng.

Đếm nhớ thương [G] còn lại cuối đường [F#m] dài.

Gió ru lá [Em] dỗ chiều đừng đi [F#m] mãi.

Nán đợi người [A7] về thắp lửa vườn [D] xưa.

 

Người [D] ơi, hoa nắng chiều nay [D7] đầy thềm [G] vắng.

Nhớ bờ vai [A7] ai nghiêng xuống tình [D] đầy.

Người xa chốn [A7] nao có bao giờ [D] hiểu.

Từng giọt nắng [Em] rơi đong thêm nỗi [D] nhớ.

 

Người [D] ơi, ta nhớ mùa hoa [D7] từng luyến [G] tiếc.

Ước hẹn cho [A7] nhau lòng vẫn mong [D] chờ.

Từng giọt nắng [A7] rơi rơi vào thinh [D] lặng.

Rơi xuống lòng [A7] chiều gợi bóng hình [D] ai.