Tưởng rằng sau cơn mưa

[Am] Có khi nào, em [Em7] thương anh thật lòng

[Dm7] Có bao giờ, em nhớ [Em7] anh

[F] Anh nơi này, nhìn từng hạt [Em7] mưa qua ô cửa sổ

Lòng nhớ [Dm7] mưa, nhớ [Em7] em, nhớ năm tháng em [Am] đềm

Và dòng nhật [Dm7] kí anh [Em7] chôn vào niềm đau [Am] thương.

 

ĐK:

Anh tưởng rằng cơn [F] mưa, sau [G] kín mây đen sẽ [Am] có cầu vồng

Nào ngờ rằng cơn [F] mưa, lại [G] cuốn trôi đi cả [C] trời thương nhớ

Người là [F] ai thế [G] em? Sao [Em7] đến nơi đây làm [Am] gì?

Rồi [Dm7] vội lấy, tình cảm [Em7] ấy và dòng nước [Am] mắt.

Anh tưởng rằng em [F] đến sẽ [G] khiến cho anh có [Am] chút ấm lòng

Giờ lại vội quay [F] đi, không [G] chút nghĩ suy cũng [C] chẳng lo lắng

Sống xa [F] em thật sự rất [G] khó, rời xa [Em7] anh là điều em muốn [Am] đó

Nỗi đau [Dm7] này giày [Em7] xéo tâm can là vì em [Am] đấy.