Vạn thọ

1. Em [Em] ơi, nếu yêu [Am] nhau chớ để buồn lòng mai [Em] sau

Em [C] ơi, dẫu xa [Am] xôi không có nghĩa mình chia [Em] phôi

Làm sao [G] quên chiều trong kỷ [C] niệm tìm [B7] về đôi mắt [Em] em

Làm sao [D] quên, mùa hoa năm [G] đó, mùa hoa vạn [C] thọ

Mùa hoa chúc [Em] lành khi [C] em tiễn [D] đưa

Vạn thọ cho [B7] anh, vạn thọ cho [Em] em.

 

2. Em [Em] ơi, vắng anh [Am] lâu em buồn rầu nhiều không [Em] em

Em [C] ơi, nhớ thương [Am] em anh cũng buồn nhiều như [Em] em

Và hôm [G] nay, mùa vạn [C] thọ lại [B7] về trên núi [Em] sông

Mùa anh [D] đi, mùa anh xin [G] cưới, mùa anh hẹn [C] thề

Tình yêu đã [Em] nở hoa [C] trong chiến [D] chinh

Vạn thọ vô [B7] cương, vạn thọ yêu [Em] đương.

 

ĐK:

Tháng [Em] tháng anh [Am] đi trên bốn vùng quê [G] hương hàn ngắn lại đau [C] thương

Nhưng [D] anh, không [Em] chết trong khói lửa

Mà em chết trong tuổi nhỏ hậu [B7] phương.

Mấy [Em] lúc xông [Am] pha trong khói lửa chông [G] gai là nghĩ về tương [C] lai

Nhưng [D] anh, không [Em] khổ trong khói lửa

Mà khổ bởi nỗi [B7] buồn mình biệt [Em] ly.

 

3. Sương [Em] rơi, trắng không [Am] gian mang một màu buồn khăn [Em] tang

Em [C] ơi, nhớ thương [Am] em anh cũng buồn nhiều như [Em] em

Làm sao [G] quên, từng đêm kỷ [C] niệm, mình [B7] dìu nhau ái [Em] ân

Người yêu [D] ơi, làm sao anh [G] biết, mùa hoa vạn [C] thọ

Mùa hoa cuối [Em] cùng khi [C] em tiễn [D] anh

Vạn thọ cho [B7] em, vạn thọ cho [Em] anh.