Vàng rơi không tiếc (Một lần diện bích)

Chiều [F#m] nay có [E] người đến bờ sông [F#m] trắng.

Tay cầm [A] vàng mà gắng lội qua sông.

Vàng đã [Bm] rơi giữa mênh mông sóng [E7] cuồng.

Không tiếc công [A] người mà chẳng tiếc vàng [F#m] rơi.

Người [F#m] xưa đốt tàn kinh khai ngộ.

Khói tro [E] tàn hóa kiếp mấy vần [A] thơ.

Đường quanh [Bm] co, trăng vàng treo lững [E] lờ.

Buông tay [F#m] kiếm làm ẩn sĩ đêm nay.

Trong khói sương mơ [E] màng nhặt từng kiếp gian [F#m] nan.

Mấy ngàn năm diện [A] bích không quá khứ lai [E] sinh.

Khi trầm luân bể [E7] khổ khi mơ cõi thiên [A] đàng.

Chiều [F#m] nay có [E] người nhớ tình yêu [F#m] cũ.

Nhớ một [A] chiều nhìn nắng ngã bên sông.

Nhìn sóng [Bm] xô nhớ thuở tay cầm [E7] vàng.

Không tiếc công [A] người mà chẳng tiếc vàng [F#m] rơi.

Người [F#m] xưa đốt tàn kinh khai ngộ.

Khói tro [E] tàn hóa kiếp mấy vần [A] thơ.

Đường quanh [Bm] co trăng vàng treo lững [E] lờ.

Buông tay [F#m] kiếm làm ẩn sĩ đêm nay.

Trong khói sương mơ [E] màng nhặt từng kiếp gian [F#m] nan.

Mấy ngàn năm diện [A] bích không quá khứ lai [E] sinh.

Khi trầm luân bể [E7] khổ khi mơ cõi thiên [A] đàng.

Mấy ngàn năm diện [A] bích không quá khứ lai [E] sinh.

Khi trầm luân bể [E7] khổ khi mơ... cõi thiên [A] đàng...