Vạt áo người dưng

1. [Em] Chặng đường dừng lại nhưng anh chỉ [D] muốn nói em một

câu

[Bm] Không anh ở cạnh mong em hạnh [Em] phúc quãng đường về sau

[Em] Nhìn em rời bước, trong anh phải [D] cố giấu đi u sầu

[Bm] Lời ta hẹn ước không thể bước [Em] tiếp đến khi bạc đầu.

 

2. [Em] Quên đi một người nào phải cứ [D] muốn sẽ quên được đâu

[Bm] Khi đêm chìm sâu nhìn đâu cũng [Em] nhớ kỷ niệm về nhau

[Em] Phận mình nghèo đành lòng, để em rời [D] bước đi với sang giàu

[Bm] Có duyên không phận thôi ta đành [Em] hẹn lại kiếp sau.

 

ĐK:

Hai ta buộc dây với [C] nhau nhưng ông tơ chẳng se kết duyên đôi [D] mình

Giờ nhìn em xinh rất [Bm] xinh, cô dâu váy hoa, lung linh ngày [Em] cưới

Anh khóc nhưng cố gượng [C] cười bởi giàu sang phú quý do [D] trời

Bao nhiêu ái ân một [Bm] thời, nay phải xa đến hết cuộc [Em] đời.

Nỗi niềm thương nhớ chôn [C] sâu, khi người ta đã bên kia [D] cầu

Giờ thì như cá cắn [Bm]

câu, mà cá cắn

câu biết đâu mà [Em] gỡ

Cũng như bến xa [C] tàu, giữa biển khơi dẫu có chơi [D] vơi

Thôi anh chúc em bên [Bm] người coi như nợ duyên ta hết em [Em] ơi.

 

2. [Em] Quên đi một người nào phải cứ [D] muốn sẽ quên được đâu

[Bm] Khi đêm chìm sâu nhìn đâu cũng [Em] nhớ kỷ niệm về nhau

[Em] Phận mình nghèo đành lòng, để em rời [D] bước đi với sang giàu

[Bm] Có duyên không phận thôi ta đành [Em] hẹn lại kiếp sau.

 

ĐK:

Hai ta buộc dây với [C] nhau nhưng ông tơ chẳng se kết duyên đôi [D] mình

Giờ nhìn em xinh rất [Bm] xinh, cô dâu váy hoa, lung linh ngày [Em] cưới

Anh khóc nhưng cố gượng [C] cười bởi giàu sang phú quý do [D] trời

Bao nhiêu ái ân một [Bm] thời, nay phải xa đến hết cuộc [Em] đời.

Nỗi niềm thương nhớ chôn [C] sâu, khi người ta đã bên kia [D] cầu

Giờ thì như cá cắn [Bm]

câu, mà cá cắn

câu biết đâu mà [Em] gỡ

Cũng như bến xa [C] tàu, giữa biển khơi dẫu có chơi [D] vơi

Thôi anh chúc em bên [Bm] người coi như nợ duyên ta hết em [Em] ơi.

 

ĐK:

Hai ta buộc dây với [C] nhau nhưng ông tơ chẳng se kết duyên đôi [D] mình

Giờ nhìn em xinh rất [Bm] xinh, cô dâu váy hoa, lung linh ngày [Em] cưới

Anh khóc nhưng cố gượng [C] cười bởi giàu sang phú quý do [D] trời

Bao nhiêu ái ân một [Bm] thời, nay phải xa đến hết cuộc [Em] đời.

Nỗi niềm thương nhớ chôn [C] sâu, khi người ta đã bên kia [D] cầu

Giờ thì như cá cắn [Bm]

câu, mà cá cắn

câu biết đâu mà [Em] gỡ

Cũng như bến xa [C] tàu, giữa biển khơi dẫu có chơi [D] vơi

Thôi anh chúc em bên [Bm] người coi như nợ duyên ta hết em [Em] ơi

Thôi anh chúc em bên [Bm] người coi như nợ duyên ta hết em [Em] ơi.