Về lại Tây Nguyên

1. Từng chiều sương [Em] xuống, theo khói lam lững lờ [Am] bay

Từng chiều Tây [B7] Nguyên, con nhớ thương dáng mẹ hao [Em] gầy

Đường rừng xanh biếc, như mắt ai ngây thơ ngày [Am] xưa

Nhạc buồn chiều [B7] nay, thêm nhớ nhung tháng ngày êm [Em] đềm.

 

ĐK:

Trên con đường [Em] xanh, mẹ dẫn con [G] đi

Hai bên đồi [D] non, mờ trong khói [G] núi

Khi mưa lạnh [Am] căm, thân gầy tê [G] tái

Mẹ vẫn đi [B7] hoài, nắm chặt tay [Em] con.

Qua bao thời [Em] gian, mỏi cánh thiên [G] di

Nay con về [D] đây, tìm nơi xưa [G] cũ

Khi con còn [Am] thơ, quây quần bên [G] bếp

Ánh lửa nồng [B7] nàn, mắt mẹ long [Em] lanh.

 

2. Chiều nay sương [Em] xuống, mây xám giăng che hồn [Am] tôi

Tìm mẹ nơi [B7] đâu, trên thế gian trăm vạn mối [Em] sầu

Giọt mưa trong mắt, hay nước mắt tôi đang còn [Am] rơi

Về lại Tây [B7] Nguyên, tôi xót xa bao điều u [Em] hoài

Mẹ hiền của [B7] tôi, như bóng chim tan vào mây [Em] trời.

* Một chiều mưa [Em] ấy, tôi đã ra đi thật [Am] xa

Mẹ ngồi chờ [B7] con, nghe tiếng mưa rơi đầy trong [Em] lòng

Giọt mưa rơi mãi, đem giá buốt vô tâm hồn [Am] tôi

Tình mẹ cho [B7] con, ôm ấp con đến ngày cuối [Em] đời

Mẹ hiền của [B7] tôi, trong trái tim tôi đầy dáng [Em] người.